Mặt Dũng đanh lại, trong lòng Dũng lúc này không rõ buồn hay vui, lời nói của thằng nhóc thức tỉnh lương tâm của Dũng, đã từ lâu rồi Dũng quên mất rằng thằng nhóc cần có một người mẹ, Dũng biết điều đó là không thể, Dũng không muốn yêu, không muốn lập gia đình, làm sao tìm mẹ cho thằng nhóc… ??
Tại sao chỉ trải qua chưa đầy bốn ngày thằng nhóc đã thân thiết với Thanh đến thế, tại sao nó lại gọi Thanh là « ma ma » Thanh có phải là mẹ của nó đâu, không lẽ trong lòng của nó từ lâu đã coi Thanh là người mẹ chính thức của nó. Hùng phá tan không khí im lặng.
_Thằng nhóc khôn thật, nó thông minh hơn bố nó…. !!
Dũng hừ mũi.
_Cậu bảo sao… ?? Ai khôn hơn ai… ??
Hùng bật cười.
_Còn phải hỏi nữa hay sao… ?? Vừa rồi cậu không nghe à… ?? Thằng nhóc đã nhận Thanh là mẹ của nó, ý nó bảo là cậu nên lấy Thanh làm vợ đi… !!
Dũng hét.
_Ăn nói vớ vẩn. Cậu đến đây thăm mình hay là đến đâu chọc tức mình thế. Nếu thế cậu làm ơn biến dùm mình… !!
Hùng lắc đầu chán nản bảo Dũng.
_Cậu ương bướng vừa thôi. Có những thứ cậu phải biết nắm bắt lấy, đừng để đến khi mất đi, lúc đó có hối hận e rằng không còn kịp nữa… !!
Dũng bịt chặt hai tai lại. Miệng Dũng trách cứ.
_Cậu làm ơn thôi đi. Mình không muốn nghe thêm một lời nào của cậu nữa. Mình mệt rồi, mình muốn nghỉ ngơi… !!
Nói như thế không khác gì đuổi khách. Hùng biết tính thất thường, buồn vui lẫn lộn của Dũng nên không trách. Hùng nhẹ giọng.
_Ừ, cậu nghỉ ngơi đi, bọn mình về đây, chiều mình ghé lại thăm cậu sau… !!
Dũng nằm im không đáp, họ lần lượt theo nhau rời khỏi phòng, ánh mắt Dũng nhìn ra cửa sổ, nhìn bó hoa thằng bạn thân mua tặng. Dũng lẩm bẩm.
_Có đúng là mình đang lãng phí tuổi trẻ vào những thứ vô bổ không… ??
—————————
Thiên Long từ hôm qua đến giờ, đi chơi chán hắn về nhà lúc mười một giờ đêm, với hắn mà nói về nhà như thế vẫn còn sớm chán. Hắn thay đổi bản tính hay chính con người hắn thay đổi, hắn chỉ biết rằng, hắn không còn muốn sống cuộc sống thầy tu như ngày trước nữa.
Hắn mệt mỏi nằm vật trên giường đến hơn chín giờ sáng mới chịu dậy, việc đầu tiên hắn làm là lục lọi tủ lạnh xem có gì ăn không, từ tối hôm qua đến giờ ngoài uống rượu bia, dạ giày của hắn hoàn toàn trống rỗng.
May mắn là Thanh đã nấu sẵn mọi thứ, hắn chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được, kết thúc bữa sáng hắn lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Từ lúc dậy đến giờ, hắn không thấy Thanh gọi điện về nhà, số điện thoại của Thanh vẫn được lưu trong máy di động của hắn.
Hắn không biết Thanh làm gì ở bên ngoài mà đêm cũng không chịu về nhà…?? Hắn nhếch mép.
_Cô ta cũng ghê gớm lắm, không phải là một đứa con gái ngoan hiền như mình tưởng nhưng mà không sao mình sớm muộn gì cũng biết cô ta đi đâu, làm gì…??
_Cô ta bỏ mặc mình không chăm lo, lại đi làm chuyện khác, chuyện này không thể chấp nhận nổi…!!
_Mình phải gọi điện yêu cầu cô ta về nhà gấp, mình hết chịu nổi cảnh bị bỏ rơi ở đây lắm rồi, ở nhà một mình còn gì hứng thú nữa….!!
Thiêng Long bấm số điện thoại di động của Thanh, do lúc nãy đi vội nên Thanh không mang theo, Thanh đặt nó trên bàn trong phòng bệnh của Dũng. Dũng đang mơ màng ngủ, nghe tiếng chuông, Dũng gọi.
_Thanh…!! Có ai gọi điện cho cô đây này…!!
Dũng gọi đến hai ba lần, không nghe tiếng Thanh trả lời mà điện thoại cứ reo mãi, hết chịu nổi, Dũng đành bấm nút nghe máy.
_A lô…!!