Thanh hồi hộp chờ nghe giọng nói của Dũng nhưng đáp lại lời nói chứa chan ân tình ấy của Thanh là một sự im lặng đến tàn nhẫn. Thanh chán nản, hắn là thế, hắn không muốn ai đến gần hắn. Thôi được rồi hãy cứ sống theo ý thích của anh đi, tôi quan tâm đến anh vì anh là bố của thằng nhóc, còn nếu anh không phải, ngay cả nhìn mặt anh tôi cũng không muốn. Thanh cảm nhận được hố ngăn cách không bao giờ đầy giữa Thanh và hắn. Hắn là một kẻ cô độc đáng thương.
_Chào anh…!!
Thanh nhẹ giọng nói rồi cúp máy. Thanh biết hắn không muốn kéo dài thêm cuộc nói chuyện. Đặt điện thoại trở về chỗ cũ, Thanh thả phịch thân hình mệt mỏi lên ghế xô pha, cuộc đời là gì mà sao con người ta gặp lắm chuyện cần phải giải quyết đến thế, ngay như bản thân Thanh phải đối diện với mối tình vô vọng hơn mười năm qua là một gánh nặng không bao giờ trút bỏ được. Thời gian sao mà trôi nhanh quá, nó cuốn phăng đi mọi thứ trên đường nó đi, nó bỏ lại sau lưng một khoảng trống không có gì lấp nổi.
Thân hình Thanh nằm trải dài gần hết ghế xô pha, bàn tay đặt lên trán, mắt nhìn lên trần nhà, đầu nghĩ ngợi lung tung, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thở dài chán nản của Thanh. Thanh đang nghĩ đến Thiên Long, nghĩ đến những hành động khác lạ của Long, nghĩ đến Dũng một con người bí ẩn, một kẻ mà trong mắt của Thanh, hắn không khác gì những tên công tử bột chỉ biết suốt ngày ăn chơi, quậy phá.
Trong đôi mắt của hắn có chứa một nỗi đau, đôi mắt không bao giờ biết cười, lúc nào cũng u sầu chán nản, hắn đã gặp phải chuyện gì…?? Cuộc đời của hắn có thật sự trôi qua êm đềm như Thanh nghĩ hay là hắn cũng đau khổ để rồi chính nỗi đau đấy đã biến hắn thành con người như bây giờ…??
Nhưng dù sao hắn cũng thật đáng trách, dù có gặp phải chuyện gì hắn cũng phải vươn vai đứng dậy chứ, tại sao hắn để cho nỗi đau của hắn cuốn hắn đi, hắn không thể yếu đuối và hèn kém như thế được, mình phải làm gì để vực hắn dậy đây. Thằng nhóc cần hắn, nếu tinh thần của hắn sa sút làm sao thằng nhóc vui được, làm sao hắn đối xử tốt với nó. Mình sợ thằng nhóc gặp bất hạnh, nhỡ hắn ăn chơi sa đà quá rồi hắn bỏ bê nhà cửa, bỏ bê thằng nhóc không chăm lo, lỡ đâu thằng nhóc có mệnh hệ gì thì sao…??
Nỗi lo lắng biến thành ám ảnh, Thanh ngồi bật dậy như lò xo. Xỏ vội đôi dép bông đi trong nhà, Thanh phóng thật nhanh lên lầu. Mở cửa phòng, Thanh bước nhanh lại giường. Nhìn thằng nhóc ngủ ngon lành trên giường, Thanh thở phào nhẹ nhõm, ngày tháng bình yên được ở bên thằng nhóc như thế này không còn bao lâu nữa, chẳng mấy chốc Thanh phải về với cuộc sống thường nhật của chính Thanh.
Ngồi lên mép giường, bàn tay Thanh vuốt mấy sợi tóc tơ lòe xòe trước trán thằng nhóc, khi ngủ trông thằng nhóc thật dễ thương. Thanh ngắm nhìn thằng nhóc thật kĩ, trông nó thật giống hắn, từ cái mũi, cái miệng, đôi lông mày, mái tóc. Thanh thầm nghĩ.
_Tại sao hắn không nhận ra thằng nhóc thật sự là con của hắn, nhìn thằng nhóc xem không khác gì bản sao của hắn. Không hiểu hắn còn nghi ngờ điều gì nữa, thằng nhóc trông như một thiên thần, đến người khó tính nhất cũng phải yêu sao hắn lại vô tình đối xử lạnh nhạt với thằng nhóc…??
Thằng nhóc khẽ cựa mình, bàn tay nó vung lên rồi đặt mạnh xuống giường. Thanh sợ thằng nhóc giật mình tỉnh giấc, Thanh nhanh nhẹn cầm bàn tay nó, miệng hát ru nho nhỏ, tay kia vỗ nhẹ vào bụng. Thanh nhóc nhè miệng khóc nhưng khi nghe giọng hát ngọt ngào của Thanh, nó yên tâm nằm ngủ lại.
Thanh mỉm cười hạnh phúc ngắm thằng nhóc ngủ hồi lâu. Thanh cười chế giễu bản thân.
_Nghỉ hè các bạn đều về quê tận hưởng cuộc sống tự do bay nhảy, còn mình lại xông vào nhà người ta đòi người ta giao con cho mình chăm sóc. Không hiểu đầu óc của mình có được bình thường không…?? Có lẽ mình bị điên thật rồi, không ai tự dưng đi làm việc không công, đi làm những việc gây bất lợi cho bản thân. Sau vụ việc này mình sẽ nhận được gì, có lẽ chỉ nhận được một nỗi nhớ không bao giờ vơi và một sự mất mát cả cuộc đời…!!
Từ vui hóa buồn nước mắt Thanh chảy dài trên má, giá mà thằng nhóc không ngủ thế nào Thanh cũng ôm chầm lấy nó mà hôn hít. Thanh yêu thằng nhóc từ sâu thẳm trong trái tim, nó như mật ngọt cứ làm cho con người ta lịm dần mãi không bao giờ tỉnh, Thanh ước Thanh có thể quên được, có thể kìm nén được tình cảm của bản thân nhưng càng gần thằng nhóc Thanh càng yêu nó hơn, nó làm báu vật, là món quà vô giá mà cuộc sống này ban tặng cho Thanh.